IchiRuki FC

Là 2 nhân vật trong tác phẩm nổi tiếng Bleach của Tite Kubo và đc lọt vào top 3 những shounen hay nhất! Và trong đó, sức hút của cặp đôi nhân vật chinh này rất lớn, còn vượt mặt cả những cặp đôi trong các shoujo manga khác! Vì mối quan hệ giữa Ichigo và Rukia thực sự đặc biệt! Nó không phải tình bạn mà cũng chưa phải tình yêu, nó không hề bó hẹp trong 2 phạm trù đó mà còn có 1 ý nghĩa rất rộng lớn, mối quan hệ của họ dựa trên sự đồng cảm, hiểu nhau, quan tâm chia sẻ lẫn nhau và đặc biệt rất xem trọng và quan tâm đến nhau!
Xin liên hệ vs mình theo địa chỉ sau: yuuki_chan1998@yahoo.com.vn

Thừa nhận đi, cậu yêu tôi, phải không?[chap3-p1]


Chương 3: Chấp nhận số phận


Cạch! Ngòi bút chì trong tay tôi chán nản rơi xuống, chạm mạnh vào mặt bàn, tạo âm thanh cô động phá tan bầu ko khí im lìm đang ngự trị trong lớp học. Bao ánh mắt từ tứ phương tám hướng nghe động liếc về phía tôi, một phần tò mò, một phần khó chịu. Trả lại cho chúng nụ cười cầu hoà, tôi cúi đầu nhìn từng dãy số chằng chịt trong quyển đại số dày cộp, thở dài sườn sượt, miệng mồm ngứa ngáy khó chịu dễ sợ. Đối với một bà tám chuyên nghiệp như tôi, im thin thít suốt 45 phút đúng là cực hình, như dội bom nguyên tử vào tim vậy, huống hồ trong người tôi giờ lại chứa rất nhiều tâm sự muốn giải toả. Nếu là ngồi bên Kì Như, khoá miệng chặt mấy cũng ko sao, tôi và nó vẫn có trò tiêu khiển để đốt thời gian, còn giờ thì, nghĩ mà thương cái số cầm tinh con chuột của mình, sao tôi lại phải ngồi bên cạnh cái tên dù có lấy thìa cạy miệng một lời cũng ko chịu thốt ra như Lăng Tử Thần chứ. Nghĩ ngợi no xong, tôi "liếc mắt gửi tình" về phía Lăng Tử Thần đang chăm chú đọc sách, con tim bỗng sao cuống cuồng đập liên hồi, đôi gò má vô thức nóng ran. Quả thực khi hắn chú tâm vào một việc gì đó, khuôn mặt luôn toả ra sức lôi cuốn kì lạ, ko chỉ đẹp mê hồn mà còn thật bình yên, như mặt biển lặng lúc bình minh mới hé. Nếu lúc trước ko đụng độ với hắn, bị hắn quay như chong chóng mấy lần, chắc tôi sẽ chẳng ngần ngại mà nộp đơn đâm đầu chảy máu vào cái hội fan cuộng trai của hắn mất, hoặc tệ hơn, liều mạng đeo đuổi hắn từ trướng đến nhà từ nhà đến trường, nửa đêm nhớ người tựa gốc ổi ngẩng mặt nhìn trăng nhớ người rồi điên điên khủng khùng nhất là vác đàn leo tương đột nhập nhà hắn, cất tiếng hát bò rống vừa đàn vừa tỏ tình theo lời ca sến đặc. Bật cười nhẹ, tôi thả hồn bay bổng theo làn gió thoáng qua mát rượi, thèm thuồng nhìn mái tóc mun đen ánh lên dưới nắng mai đung đưa trong gió, ý muốn chạm nhẹ trơ trẽn dâng lên như dung nham núi lửa, ép
tôi ko suy nghĩ vô thức đưa tay lên đầu hắn, vuốt vuốt.

-Làm gì thế?_Hắn bất chợt quay lại, đưa đôi mắt có chút ấm nhìn tôi hiếu kỳ, môi chợt cong lên nhẹ ma mãnh.

-A..._Giật mình cuống cuồng rút tay lại, tôi đánh trống lảng đến loạn_Haha, thấy có con sâu tội nghiệp mắc vào tổ quạ nhà cậu, tôi phóng thích giùm thôi mà, đừng để ý, cũng ko cần cậu phải nói cảm ơn đâu.

-Thật?_Hắn hoài nghi.

-Ko thật thì khi ko tôi sờ vào đầu cậu làm gì_Tôi ra sức nguy biện, nhất định ko thể để hắn biết tôi có chủ ý vuốt tóc hắn, nếu ko, hắn sẽ được nước vênh mặt lên trần nhà chế giễu tôi mất. Mới nghĩ thôi đã thấy nhục hơn con cá nục.

-Đưa đây_Hắn chìa tay về phía tôi.

-Đưa cái gì?_Mồ hôi tôi chảy ròng ròng, hắn mà đòi tiền chắc tôi thắt cổ tự diệt mất, cháy túi rồi còn đâu.

-Con sâu vô tội.

-À!_Biết lấy đâu ra trời, làm gì có chứ_Tôi cho nó nhảy dù xuống sân rồi.

-Cậu là người đầu tiên nói dối ko đỏ mặt đấy_Hắn rõ ràng đang chế giếu tôi mà, sao hắn ko chịu uốn lưỡi 7 lần trước khi nói đi nhỉ, mỗi lần mở miệng là y xì có người đau tim mà chết. Thấy ghét ghê, thế mà tôi còn cho hắn diễm phúc được tôi ngắm.

-Tôi có đỏ mặt mà, cậu... _Mặt tôi vẫn còn nóng nè

-Hàn Tử Di!_Giọng ông thầy chủ nhiệm vang lên như hung thần, tạt một nồi nước sôi lên người tôi, làm tôi giật thót, im bặt_Ra chơi hẵng ngắm, được chứ? Con gái gì mà ko biết chút tế nhị gì cả. Giờ thì nói đáp án bài này cho tôi.

Trên mặt bảng đen ngòm, dòng đề bài được viết bằng phấn trắng xấu hơn gà bới đập vào mặt tôi, đằng trên còn có chú thích " đề khối A năm 2011" nữa cơ. Thế thì thà bắt tôi bơi giữa sa mạc nghe dễ làm hơn ấy. Với dân khoa xã hội như tôi, bài toán bình thường đã khó rồi chứ nói gì đến mấy bài này, thấy đúng là đang làm khó tôi đấy mà. Hừ! Cũng tại cái tên Lăng Tử Thần đáng ghét mà ra cả, ngồi bên hắn là y rằng có hung thần đến thăm.

Đứng hình nhìn ông thầy ko rời mắt chiếu tướng mình, nước mắt như chảy vào trong, theo tuyến mồ hôi ko ngừng phát tiết. Trời ạ, phía trên phía dưới tôi có chuyên toán chuyên anh, bên phải bên trái là chuyên toán chuyên sử, vậy mà, chẳng có ma nào chịu nhắc khẽ tôi một tiếng, miệng cứ y như có băng gián dính vào ấy, đúng là bằng mặt ko bằng lòng mà. Hix.

Thấy tôi toàn thân đóng băng, ấp ú chẳng thành câu, ông thầy sợ mất thời gian nên đành cho tôi ngồi xuống, kèm thêm câu nhắc nhở đầy ngụ ý.

-Toán học rất khó và đa dạng, tôi mong các em phải hoàn toàn tập trung vào bài giảng của tôi, nó sẽ rất có ích cho những kì thi sau này. Đối với những em chuyên tự nhiên cần phải chú ý nhiều hơn nhiều vì bản thân các em khó thích ứng được với các môn tự nhiên, nếu ko, chẳng những đại học khó với tới mà cao đẳng cũng khó lòng đậu, hiểu chứ.

Rõ ràng thầy đang ám chỉ tôi đây mà, hix. Khó sống quá, khó thở quá.

Ra chơi, tôi trở về cố hương kể khổ với Kì Như và xin nó tư vấn. Đáp lại, nó chỉ gặm nốt cái bánh mì rồi chép miệng bâng quơ gian xảo:

-Tiết tiếp là tiết Anh, bọn tự nhiên thường yếu môn này.

Nghe thế, tôi như vớ được vàng, miệng cười khẩy nhìn nó với điệu ranh mãnh nhất. Nó đúng là quân sư tuyết vời nhất của tôi luôn cho tôi lời khuyên xác đáng, yêu nó ghê á.

Hôn gió cho nó mấy cái, tôi đủng đỉnh về chỗ ngồi, chẳng thèm liếc nhìn bọn con gái trong lớp cứ chốc chốc ném tôi ánh mắt hình viên đạn. Lòng nảy sinh nhiều mưu mô toan tính đến ko tưởng và phi thự tế, tôi đặt mông lên ghế, khóe môi mấp máy một bài hát nhất thời ko nhớ tên chờ khoảng khắc dấy cờ khởi nghĩa. Hồi trống vào tiết vang lên, tôi hí hưởng nghếch mặt lên trời, mỉm người ko ngớt, khiến con bạn ngồi bên phải cười nhạt đầy ý mị. Lăng Tử Thần ơi là Lăng Tử Thần, đến lúc ngươi phải về quê cư ẩn rồi...

Tiết Anh đến, tôi ra sức thể hiện trí tuệ của mình, liên tục giơ tay phát biểu xây dựng bài làm bọn bạn xung quanh há hốc mồm ngưỡng mộ. Nhưng cái đó ko phải là thứ tôi muốn, cái tôi muốn chính là cái mặt điển trai của Lăng Tử Thần phải nằm trong tầm ngắm của cô Anh cơ. Với nhiều năm lăn lội trên thương trường học tập đầy khổ ải, tôi đã đúc kết được nhiều kinh nghiệm thâm thúy cho mình. Theo như tôi biết, mọi giáo viên đều có cái nhìn rất công bằng với học sinh của họ, ngoài việc tiếp nhận ý kiến của những học sinh chủ động, họ còn muốn để những học sinh nhút nhát khác nêu lên quan điểm. Do đó, chỉ cần tôi khiến cho cô để ý đến Lăng Tử Thần-người ngồi gần tôi, học sinh chuyên anh, và cũng là kẻ chưa hề giơ tay của hắn lên lên-chắc chắn, hắn sẽ bị cô chiếu tướng, gọi tên cho mà xem.Để đạt được điều đó, tất nhiên tôi phải để cô nhìn tôi nhiều hơn, biết đến tôi nhiều hơn, chỉ có như thế, Lăng Tử Thần ngồi bên cạnh dù cố trầm lặng nhất có thể cũng khó thoát khỏi tầm mắt.

"Hehe, mình đúng là thiên tài tuyệt đỉnh". Cười đều nhìn hắn, tôi thầm thán phục mình, "con cái nhà ai mà giỏi thế ko biết."

-Who sits next to Tu Di, Can you answer me this question?_Hay lắm, đúng như tôi đoán, cô đưa tay chỉ về phía hắn, mời hắn phát biểu.

"Đến lúc rồi!" Tôi mỉm cười mãn nguyện, sung sướng từ từ đâm đầu vào chỗ chết.

Lặp lại kì tích như tôi ở tiết toán, hắn ko thể trả lời được câu hỏi của cô, đơn giản thôi, hắn đâu chú ý nghe câu hỏi chứ, nãy giờ chỉ lúi cúi viết cái gì đó. Tất nhiên tôi sẽ ko như hắn lúc nãy, chỉ biết im lặng chứ, ở đời sống phải biết hướng thiện, thấy nạn phải cứu.

Tôi viết đáp án lên giấy, ko hoàn toàn là đáp án đúng, chỉ hơi sai một chỗ thôi, đẩy từ từ sang bên rồi giật giật tay hắn. Khi nắm chắc hắn đã cúi đầu nhìn xuống, tôi mới gõ đầu ngón tay lên mảnh giấy, ra hiệu bảo hắn đọc đi. Con người ko phải là thánh nhân, thấy nạn tất trở nên hèn hạ dù người đó có cao sang, quý phái tới đâu. Hắn cũng thế, bình thường ra vẻ cao ngạo ko biết đến người khác thế thôi, chứ khi bản thân mình gặp nạn thì vứt bỏ hết mọi suy nghĩ, ko ngần ngại nắm lấy sự giúp đỡ của người khác, đọc to dòng chữ trong mảnh giấy tôi đưa. Cô Anh thoáng nhíu mày nhăn mặt nhìn hắn, rồi liếc sang cánh tay đang giơ cao của tôi, gọi tôi đứng giậy trả lời.

Thời điểm nâng cao oai phong của tôi, đẩy hắn xuống vực sâu địa ngực đã đến, tôi ngẩng mặt, tự tin trả lời câu hỏi. Ko cần đoán cũng biết giờ hắn thù tôi nhường nào, trách sao được, do hắn muốn chiến với tôi mà. "Lăng Tử Thần, đấy chiêu là gậy ông đập lưng ông đấy, muốn chơi với tôi ko dễ đâu."

Nhận được câu trả lời hoàn hảo từ tôi, cô Anh khoát tay cho tôi và hắn ngồi xuống, đả kích Lăng Tử Thần:

-Tôi biết các em rất giỏi, nhưng, môn tôi cũng là một môn quan trọng, xin các em chú ý cho, những người nãy giờ ko chú tâm vào bài, tôi ko muốn các em lặp lại lần nữa.

Nghe xong câu nói của cô, tôi khoái trá quay đâu sang Lăng Tử Thần vẫn lạnh lùng nhìn lên bảng, hả hê nở nụ cười hạnh phúc tươi rói, chế giễu:

-Xin lỗi nhé, lúc nãy làm bạn trả lời sai, thiếu chút nữa là đúng rồi

-Ko sao_Hắn cười đáp lại, ko giận, ko buồn, nhìn tôi thích thú làm tôi chợt rùng mình lạnh người. Cảm giác tính mạng bị đe dọa như bão ập đến. Bất giác nhìn hắn thêm lần nữa, tôi ko khỏi tự hỏi lòng mình "Rốt cuộc muốn bày trò gì nữa đây?"

Penulis : Unknown ~ Ichi♥Rukia 4ever

Artikel Thừa nhận đi, cậu yêu tôi, phải không?[chap3-p1] ini dipublish oleh Unknown pada hari 6.12.12. Hi vọng bài viết này có thể giúp ích hoặc mang lại niềm vui cho bạn0 komentar: di postingan Thừa nhận đi, cậu yêu tôi, phải không?[chap3-p1]
 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét