IchiRuki FC

Là 2 nhân vật trong tác phẩm nổi tiếng Bleach của Tite Kubo và đc lọt vào top 3 những shounen hay nhất! Và trong đó, sức hút của cặp đôi nhân vật chinh này rất lớn, còn vượt mặt cả những cặp đôi trong các shoujo manga khác! Vì mối quan hệ giữa Ichigo và Rukia thực sự đặc biệt! Nó không phải tình bạn mà cũng chưa phải tình yêu, nó không hề bó hẹp trong 2 phạm trù đó mà còn có 1 ý nghĩa rất rộng lớn, mối quan hệ của họ dựa trên sự đồng cảm, hiểu nhau, quan tâm chia sẻ lẫn nhau và đặc biệt rất xem trọng và quan tâm đến nhau!
Xin liên hệ vs mình theo địa chỉ sau: yuuki_chan1998@yahoo.com.vn

Ngày mới - Chap 4 - End


fanart by duongvjp_lov3rukia
Chap 4
Flash back

“Em đoán là cái vòi nước không hỏng đâu! ” – Yuzu nhìn Karin thở dài

“ Chỉ có cái đầu của Ichi – san bị hỏng thôi” – Karin bình thản phết bơ lên bánh.

Bỗng cô bé khựng lại, ngẩng lên của sổ.

“ Mà hỏng thì phải sửa chứa nhỉ?” – Karin quay sang cười với Yuzu.

“ Sửa ư?” – Yuzu chưa kịp hiểu câu nói của Karin thì đã thấy Karin xô mạnh ghế, phóng về phía của sổ.

“ KARIN??” – Yuzu thốt lên kinh ngạc.

“ RẦM!!!” – Cánh cửa sổ bật mở, Karin nhoài người ra ngoài, cái bóng đen đứng đó nãy giờ vụt biến mất.

“ ...Nahhh... ngày nào cũng thế... Đến rình mò mãi...” – Karin lướt nhìn ra xa một lần nữa trước khi cáu kỉnh đi vào ăn tiếp.

Đây là lần thứ 21 trong 3 tuần cô nhìn thấy người đó thập thò bên ngoài.

“Sao không đường hoàng vào trong này nhỉ, có ai cầm dao dọa chém chị ấy đây... mà có muốn chém cũng chém không nổi..” – Karin thở dài – “ Hai kẻ này thật phiền phức...

“Ưm… Karin – chan, là Rukia – san phải không?” – Yuzu nhìn về phía cửa sổ, ái ngại hỏi.

“ Còn ai rỗi hơi đến ngắm Ichi – san mỗi sáng ngoài chị ấy?” – Karin đảo mắt.

“ Thật là tội cho chị ấy, thấy Ichi – san thế này....” – Yuzu bồn chồn nhìn xuống sàn nhà.

“ Sẽ chẳng có ai phải u ám nữa nếu chị ấy chịu hợp tác!” – Karin đứng dậy, lấy cặp sách.

“ Hợp tác?” – Yuzu bối rối nhìn chị mình.

“ Hợp tác sửa cái đầu Ichi – san! Hôm nay chị phải bùng học, em có đi cùng không?” – Không đợi em mình trả lời, Karin vội vã chạy ra ngoài.

“...Khoan.. khoan đã, Karin – chan!” – Yuzu nhanh chóng đuổi theo.

.

.

.

“ Karin – chan, đây là…” – Yuzu nhìn của hàng phía trước mặt, ngạc nhiên

“Ừ, là cái của hàng mà anh Ichi đã kể đến, khi anh ấy giải thích mọi chuyện với chúng ta.” – Karin bước vào trong.

“ A, xin chào mừng quý ____ - Urahara khựng lại.

“…… A, ra là Kurosaki – chan” – Ông thay đổi xưng hô khi thấy Karin

“Ông là Urahara đúng không? Có vẻ như ông cũng biết tôi, thế thì đơn giản rồi !” – Karin vùa nói vừa lục cặp – “ Tôi có việc muốn nhờ ông!”

“Ồ, một cô bé thẳng tính, việc gì thế?” – Urahara phe phẩy chiếc quạt.

“ Bắt một người!”

“ỐI!! Cô bé tới nhầm chỗ thì phải? Chỗ này đâu phải là____

« Đó là một shinigami »

« A ..ha ha, nếu thế thì lại càng không, người thường còn không được huống chi _____ »

“ Là Rukia – san”

“Độ nguy hiểm của nhiệm vụ này ngày càng tăng cao thì phải. Cô ấy là một Kuchiki đó, tôi không muốn Senbonzakura băm tôi ra đâu!”

“ Tôi sẽ trả tiền” – Karin lôi ra một gấu mèo bằng sứ.

“ Nếu chết thì cần tiền làm gì chứ, mà hơn nữa, Kurosaki-san à, đó không phải là một con gấu mèo sao?”

“Ông có thể mua bia mộ, trong ruột con gấu này có tiền!” – Karin tỏ vẻ khó chịu khi bị trêu đùa.

“ A, Karin – chan, đó là ống tiết kiệm của papa mà?” – Yuzu nhìn con gấu mèo chăm chú.

“Ha, dù sao tôi cũng không dám đụng chạm vào gia tộc_____

“Được thôi !” - Tiếng một người phụ nữ vọng ra từ trong của hàng.

“ Errr, Yoruichi – san?” – Urahara ngạc nhiên quay lại

“ Tôi thì khá thích đụng chạm vào gia tộc Kuchiki!” - Nụ cười gian xảo hiện trên khuôn mặt Yoruichi.

Urahara, Karin và Yuzu rùng mình.

“Ưm… chúng tôi chỉ muốn giữ Rukia – san ở lại một lúc thôi!” – Yuzu rụt rè lên tiếng để xác nhận rõ mục đích nhiệm vụ.

“Ôi, mấy cô bé dễ thương, ta sẽ không làm gì Rukia - chan đâu”

Một nụ cười ranh ma nữa xuất hiên.

Karin, Yuzu sởn tóc gáy.

“… Yoruichi – san… không nên cười như thế!” – Urahara nói nhỏ với Yoruichi

“ Ta cười bình thường mà!” - Một nắm đấm đáp xuống đầu Urahara.

“ Mấy đứa về nhà trước đi, chút nữa ta vác Rukia – chan đến sau !” – Yoruichi shunpo lên mái nhà bên cạnh.

“ Liệu có ổn không? Karin – chan? Nếu Rukia – san phản đối… ưm.. anh Ichi…” – Yuzu lúng túng khi nghĩ tới việc Rukia không hợp tác.

“Đừng lo, Kurosaki – chan, chỉ cần bắt Rukia nghe tình trạng hiện giờ của Ichigo là ổn!” – Urahara vừa nói vừa đứng dậy. Với đôi mắt lạc quan và đầy an ủi, ông xoa đầu hai cô bé.

“ Cứ về nhà trước đi!” – Urahara mỉm cười.

.

.

.


“YORUICHI – SAN, THẢ TÔI XUỐNG!” – Rukia hét lên khi cô bị Yoruichi vác trên vai như một bao gạo.

“YORUICHI – SAN!”

“ Ngoan ngoãn một chút đi, Rukia, tôi làm điều này vì được thuê thôi!” – Yoruichi sử dụng shunpo, nhanh đến nỗi Rukia không nhìn rõ cả màu của bầu trời.

“ Thuê?” - Tiếng cô bị gió cuốn bay.

“ Hả? Ừ! Thuê!” – Yoruichi xác nhận.

“Ý tôi là ai thuê?” – shunpo ngày càng nhanh, Rukia nghe tiếng mình lẫn vào tiếng gió.

“ Em gái Ichigo!” - Yoruichi bình thản đáp.

“ EM GÁI ICHIGO?” – Rukia bàng hoàng.

“Ừm! Hai đứa nhóc rất lo cho anh trai mình, chúng nghĩ cô là người duy nhất có thể giúp cậu ta. ”

“ Nhưng… tôi đâu cần làm gì, cậu ấy đang có một cuộc sống cậu ấy muốn” – Cô nhìn sang những mái nhà bị nhòe đi vì tốc độ của shunpo, lảng tránh cái sự thật trái tim cô đang kêu gào.

“…Nahhh, nếu cô cho là Ichigo có cuộc sống thoải mái thì lí do cô tới đây thường xuyên là gì?” – Yoruichi hỏi, shunpo không hề chậm lại.

SỮNG SỜ

“Ơ? Tôi… làm nhiệm vụ!” – cô lắp bắp

Một thoáng im lặng.

“….Mmm~~~... Ôi… tuổi trẻ…Mmmm~~~~”

“Có chuyện gì sao?” – Rukia bực bội.

“Thiếu hiểu biết và luôn thích phủ nhận! ” – Yoruichi than thở

“ Tôi không hiểu cô đang nói gì.”

“Cô hiểu mà, Rukia – chan, cô đang phủ nhận tình trạng thực của Ichigo hiện giờ và cả tên ngu đó cũng thế. Cứ nghĩ rằng đó là một việc tốt nhưng thực ra kết quả lại rất tệ hại, nó lôi cả những người xung quanh vào.

“Tôi… không hiểu…” – Rukia nắm lấy lưng áo của Yoruichi – “Cậu ấy đang sống tốt… Nếu tôi đến, tôi sẽ lại lôi cậu ấy ra khỏi thế giới mà cậu ấy muốn…”

Cảnh sắc xung quanh lướt qua cùng gió còn ánh mắt của cô bị những suy nghĩ chôn chặt.

… Im lặng…

…Gió thổi mạnh…

…Con tim cô gào thét… …

Cậu ấy đang rất đau khổ…

Còn cô đang rất chán nản…

…Lý trí ngăn cô lại…

…KHÔNG ĐÚNG!...

CẬU ẤY ĐANG HẠNH PHÚC!

MÌNH ĐANG RẤT VUI VẺ!

HẠNH PHÚC..VUI VẺ…HẠNH PHÚC…

Vì thế…

Không thể để cậu ấy biết mình đang ở đây…..

“… Yoruichi – san…Thả tôi xuống, tôi là một Kuchiki đấy!”

“…Ồ? Rất giống giọng điệu Byakuya boy, dễ thương hơn thôi!” – Yoruichi bật cười.

“… Được thôi!” – Yoruichi dừng lại đột ngột trên không rồi nhẹ nhành đáp xuống.

“ Cảm ơn!” – Rukia bất ngờ khi Yoruichi chịu nghe cô.

“ Rukia – san! Rukia – san!” - Tiếng gọi đằng sau khiến cô giật mình

Là Karin và Yuzu.

Trước cửa nhà của cậu ấy...

“YORUICHI – SANNNNN!!! ” – Rukia bực bội khi thấy một con mèo phóng lên cột điện gần đó.

“Đừng trách tôi, tôi được thuê mà. Rukia – chan, tôi vốn nghĩ cô là một người thành thực và biết suy nghĩ hơn cơ!”

“... Nhưng tôi quên mất là cô vẫn đang trong quá trình trưởng thành..” - Dưới hình dạng một con mèo, Yoruichi vẫn không để mất cái vẻ ranh ma của mình.

“YORUICHI – SAN!” – Rukia nhăn mặt.

“ Oi, oi, Rukia – chan, cô nghĩ tại sao cô phải từ một thế giới khác đến tận đây chỉ để nhìn thấy cậu ta qua cửa sổ?”

“........”

“Tại sao cô phải lừa dối mình để giúp cậu ta dấu đi nỗi đau?”

“ .......”

“Với cô có khi vai trò của Ichigo không dừng ở hai chữ quan trọng!”

“ Chúng tôi... chỉ là bạn.”

“Nahhh~~, lại phủ nhận, đúng là tuổi trẻ!” – Yoruichi lắc đầu – “ Cả hai đều đang cố giúp nhau, cô giúp hắn không đau khổ, hắn cố khiến cô không lo lắng, tốt đấy, nhưng làm sai cách rồi!”

“Rukia – san, anh Ichi dạo này tệ lắm!” – Yuzu rụt rè lên tiếng.

“Cứ như người mất hồn ấy!” – Karin bổ sung.

“Thấy chưa? Rõ là sai cách mà, cuộc sống mong muốn ở chỗ nào?” – Yoruichi kết luận.

“Tôi...” – Rukia bối rối.

“ Cô biết cách giải quyết mà, một bằng chứng thể hiện cho Ichigo thấy cô đang ở đây mỗi ngày là xong. Dừng cái cuộc sống mà cả cô và cậu ta đều cho là bình thường lại, chính nó đang làm cô và cậu ta tụt dốc không phanh.” – Yoruichi vụt biến mất.

“... Nhưng cậu ấy đang sống rất___

“Khốn khổ, Rukia – san, anh Ichi đang rất khốn khổ.” – Karin ngắt lời Rukia.

. – Karin kéo Rukia vào trong nhà khi mây đen bủa vây bầu trời.

.

.

.

Rukia ngồi trong phòng Ichigo, tâm trí cô lang thang đâu đó trong cơn mưa nhạt nhòa bên ngoài.

Hôm ấy, trời cũng mưa…

Cô bỏ lại đằng sau một Ichigo đang thoi thóp…

Mưa rơi xuống, hòa lẫn vào máu của cậu ấy…

Cứ nghĩ điều cô làm là đúng…

Nhưng Ichigo tới…

Chứng minh cho cô thấy là cô đã sai…

Còn hôm nay thì sao?

Trời cũng mưa…

Và cô cũng nghĩ là cô đúng…cô đang giúp cậu ấy có được cuộc sống mà cậu ấy muốn…

“ Cuộc sống không có chị thì không hề bình thường với Ichi – san đâu” – Karin mở lời.

“ Anh ấy định biến nhà này thành nhà ma đấy!”

Nhà ma... – Rukia tỏ vẻ không hiểu

Ưm, chị có cảm giác gì khi vào khoảng ba giờ đêm, nhà tối om, tiếng rên rỉ “ Rukia... Rukia...” vọng ra và rít lên cùng tiếng gió ?”

Rukia giật mình.

“ vì thế em nghĩ chị phải giúp em xóa bỏ tình trạng ấy, chị là người duy nhất có thể!” – Karin nhún vai.

Mưa vẫn rơi, níu kéo lấy ánh nhìn của Rukia.

… Lần này cô cũng sai rồi…

... Con tim cô hét lên chiến thắng trước bức tương lý trí...

“ Em có bút không? Cho chị mượn cả bút màu nữa.”

Cơn mưa bên ngoài vợi dần…

…và…

…ánh trăng bắt đầu xuất hiện.

End flashback


.

.

.

“ Karin? Papa rất tự hào về con nhưng… con gấu mèo đó…” – Isshin thắc mắc

“ Tất nhiên, con làm gì có tiền.”

“Ôi số tiền mà papa đã phải nhịn ăn nhịn uống để có được…” – Isshin khóc lóc.

“ Thôi… cha im đi!” – Karin gắt.

Yuzu mỉm cười.

Bên ngoài ánh trăng đang lan tỏa rực rỡ…

Ngày mai sẽ là một ngày tuyệt vời.

End

Penulis : Yorumc123 ~ Ichi♥Rukia 4ever

Artikel Ngày mới - Chap 4 - End ini dipublish oleh Yorumc123 pada hari 7.12.12. Hi vọng bài viết này có thể giúp ích hoặc mang lại niềm vui cho bạn1nhận xét: di postingan Ngày mới - Chap 4 - End
 

1 nhận xét: